Theo cáo trạng, anh Vũ. H là Phó Giám đốc Công ty Trách nhiệm hữu hạn Thương mại Vũ Minh Hoàng (trụ sở tại phường Liễu Giai, quận Ba Đình, Hà Nội) chuyên kinh doanh lĩnh vực mua, bán, xuất khẩu khoáng sản. Tháng 3/2022, Công ty có nguyện vọng xin Bộ Công Thương cấp phép xuất khẩu khoáng sản quặng Titan Ilmenit. Do mới hoạt động trong lĩnh vực này nên anh H không nắm rõ các quy định của cơ quan có thẩm quyền.
Sẵn mối quan hệ từ trước nên anh H nhờ anh Nguyễn Đăng Duy (sinh năm 1976) nghiên cứu giúp. Thấy Thuận giới thiệu có nhiều mối quan hệ nên anh Duy đã nhờ Thuận xin giấy phép cho Công ty Vũ Minh Hoàng và hỗ trợ hoàn thiện hồ sơ hải quan. Thuận đồng ý và liên hệ với luật sư nhờ tư vấn. Luật sư đã trao đổi và Thuận biết thông tin việc xuất khẩu quặng titan không cần xin cấp phép của Bộ Công Thương. Tuy nhiên, Thuận giấu thông tin này và nói với anh Duy là Thuận có khả năng “chạy” giấy phép của Bộ Công Thương với chi phí khoảng 100.000 USD trong thời hạn 1 tháng. Sau đó, Thuận sẽ tiếp tục hỗ trợ làm hồ sơ dịch vụ hải quan với chi phí thỏa thuận sau.
Vì tin tưởng Thuận nên anh Duy đã ký hợp đồng dịch vụ với Công ty Vũ Minh Hoàng với chi phí 3 tỷ đồng xin phê duyệt phương án xuất khẩu quặng titan và 10.000 USD hỗ trợ làm hồ sơ dịch vụ hải quan. Sau đó, anh H đã chuyển tạm ứng cho Duy 500 triệu đồng. Duy chuyển tiền cho Thuận để xin giấy phép.
Khoảng đầu tháng 4/2022, Thuận đã soạn công văn với nội dung Công ty Vũ Minh Hoàng gửi Cục Công nghiệp – Bộ Công Thương xin hướng dẫn thủ tục xuất khẩu quặng titan, rồi đưa cho Duy, sau đó đưa anh H ký đóng dấu công ty. Khi đó, anh H thắc mắc trong công văn không có nội dung nêu Công ty Vũ Minh Hoàng được phép xuất khẩu quặng nên yêu cầu anh Duy đưa nội dung này vào công văn. Anh Duy trao đổi lại với Thuận.
Thuận vẫn hứa hẹn với anh Duy sẽ xin lại được công văn theo yêu cầu trên. Sau khi nhận lại văn bản từ Công ty Vũ Minh Hoàng, Thuận lên mạng xã hội Facebook tìm đối tượng không quen biết để làm giả công văn của Cục Công nghiệp, Bộ Công Thương về việc “cho phép công ty xuất khẩu quặng titan…”. Thuận mang công văn giả trên đi chứng thực thêm 2 bản rồi giao lại công văn trên cho anh Duy và anh H.
Do tin tưởng công việc sẽ suôn sẻ, anh H chuyển cho anh Duy thêm 2,3 tỷ đồng. Anh Duy chuyển cho Thuận hơn 1,5 tỷ đồng và giữ lại hơn 800 triệu đồng.
Đến đầu tháng 8/2022, Thuận tiếp tục trao đổi với anh Duy về việc hoàn thiện hồ sơ hải quan với chi phí 1 tỷ đồng. Để anh H tin là thật, Thuận nhắn tin cho anh H biết sẽ cùng với cán bộ hải quan đến kho hàng của Công ty Vũ Minh Hoàng tại Bình Thuận để kiểm tra, lấy mẫu khoáng sản đi kiểm nghiệm để làm hồ sơ. Thuận yêu cầu anh H phải chuyển thêm 500 triệu đồng. Anh H đã đồng ý chuyển số tiền trên.
Thực chất, Thuận đã nhờ luật sư đến kho hàng để lấy mẫu rồi tìm công ty/viện nghiên cứu để giám định chất lượng khoáng sản. Tuy nhiên không có cơ sở nào đồng ý giám định. Mặc dù vậy, Thuận vẫn nói với anh H về việc đang đợi các đơn vị trả lời kết quả giám định và hứa hẹn đến cuối tháng 8/2022 sẽ hoàn thiện hồ sơ hải quan.
Đến thời hạn cam kết, Thuận nói lô hàng trên không đủ tiêu chuẩn xuất khẩu nên không làm được hồ sơ xuất khẩu. Anh H yêu cầu Duy và Thuận trả lại số tiền trên nhưng Thuận không trả lại.
Qua tìm hiểu, anh H biết công văn mà Thuận đưa là giả. Ngày 11/4/2023, anh H đã gửi đơn đến cơ quan công an tố giác hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản của Thuận.
Cơ quan tố tụng xác định anh Duy không bàn bạc với Thuận về việc làm giả công văn của Cục Công nghiệp. Sau khi biết Thuận không thực hiện được công việc, anh Duy đã trả lại cho anh H hơn 800 triệu đồng.
Viện Kiểm sát kết luận, Thuận đã chiếm đoạt của anh H hơn 2 tỷ đồng và đã hoàn trả lại toàn bộ sô tiền trên. Anh H có đơn xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự cho Phạm Văn Thuận.