THỎA THUẬN BÍ MẬT
Phải nhập viện không phải là điều dễ dàng với June và Jennifer Gibbons. Trại tâm thần an ninh tối đaBroadmoor không khoan nhượng với lối sống của cặp song sinh như trường học và gia đình của họ. Thay vì để hai cô gái lui vào thế giới riêng, các bác sĩ tại Broadmoor bắt đầu điều trị cho cặp song sinh bằng những liều cao thuốc chống loạn thần, khiến Jennifer bị mờ mắt.
Hai cô gái sống trong bệnh viện suốt gần 12 năm, và thời gian nghỉ ngơi duy nhất của họ là lấp đầy từng trang từng trang nhật ký. Về sau June đã tóm tắt thời gian sống ở Broadmoor như thế này: “Chúng tôi đã trải qua 12 năm địa ngục, vì chúng tôi không nói. Chúng tôi đã phải làm việc chăm chỉ để thoát ra… Tôi đã viết một lá thư gửi Bộ Nội vụ, một lá gửi Nữ hoàng, xin bà ân xá cho chúng tôi, cho chúng tôi tự do. Nhưng chúng tôi đã bị mắc bẫy”.
Cuối cùng vào tháng 3/1993, người ta đã sắp xếp cho phép cặp song sinh được chuyển tới một bệnh viện an ninh lỏng hơn ở Xứ Wales. Tuy vậy, trước ngày chuyển vào cơ sở mới, các bác sĩ phát hiện Jennifer bất ngờ không còn phản xạ. Cô dường như đã bị lịm đi trong chuyến đi và không bao giờ tỉnh giấc nữa. Sau khi được đưa đến bệnh viện gần đó, Jennifer được thông báo đã tử vong do chứng viêm tim đột ngột. Cô mới 29 tuổi.
Cái chết của Jennifer chắc chắn gây sốc, nhưng ảnh hưởng của nó với June cũng sốc không kém. Cô bắt đầu nói chuyện với mọi người như thể đã làm như vậy cả cuộc đời. June được phép rời khỏi bệnh viện ngay sau đó, và bắt đầu sống một cuộc sống khá bình thường, cô không bao giờ còn muốn im lặng nữa.
Marjorie Wallace - người giải mã bí mật
Nếu June và Jennifer Gibbons là "cặp song sinh im lặng" trong suốt cuộc đời bên nhau, thì làm sao công chúng có thể biết đến những gì xảy ra bên trong cuộc sống của họ? Tất cả là nhờ một người phụ nữ tên là Marjorie Wallace.
Vào đầu những năm 1980, Marjorie Wallace đang làm phóng viên điều tra cho tờ The Sunday Times ở London. Khi nghe thông tin về cặp song sinh kỳ lạ, thủ phạm của ít nhất 3 đám cháy, Wallace đã rất chú ý. Cô liên hệ với gia đình Gibbons và được bố mẹ của hai cô gái cho phép vào nhà, vào căn phòng nơi June và Jennifer xây dựng thế giới riêng của họ.
Trong cuộc phỏng vấn năm 2015 với đài NPR (Mỹ), Wallace nhớ lại cô đã từng mê mẩn trước những nét viết sáng tạo mà cô tìm thấy trong căn phòng đó. “Họ đưa tôi lên căn phòng ngủ bày rất những chiếc túi vỏ đậu viết đầy chữ... Tôi không thể tin được, những cô gái chưa từng nói chuyện với thế giới bên ngoài và bị coi như những thây ma, lại có cuộc sống giàu trí tưởng tượng đến vậy”.
Bị thúc đẩy bởi niềm đam mê tìm hiểu tâm trí của các cô gái, Wallace đã đến thăm June và Jennifer Gibbons trong trại giam khi họ đang chờ xét xử. Trước sự thích thú của Wallace, cặp song sinh dần dần chịu nói chuyện với cô. Wallace tin rằng sự tò mò của cô về những bài viết của hai cô gái - và một chút quyết tâm – đã có thể hé mở sự im lặng của họ.
Phóng viên Wallace nhớ lại: “Họ rất muốn được công nhận và nổi tiếng thông qua các tác phẩm của mình, để chúng được xuất bản và kể câu chuyện của họ. Tôi nghĩ có lẽ một cách để giải phóng họ, là mở khóa họ khỏi sự im lặng đó.”
Mặc dù cuối cùng các cô gái được đưa đến bệnh viện tâm thần Broadmoor, Wallace không bao giờ từ bỏ họ. Trong thời gian cặp song sinh ở trại tâm thần, nữ nhà báo tiếp tục thăm hỏi, dỗ dành họ. Và, từng chút một, cô bước vào thế giới của họ.
“Tôi luôn thích ở bên họ”, Wallace nói, “Họ cũng có chút khiếu hài nước. Họ đáp lại những câu chuyện cười. Thường thì chúng tôi uống trà cùng nhau chỉ để cười".
"Bóng tối" đằng sau tình chị em
Nhưng đằng sau tiếng cười, Wallace bắt đầu khám phá ra "bóng tối" bên trong mỗi cặp song sinh. Đọc nhật ký của June, cô nhận thấy June cảm thấy mình bị ám bởi chị gái, giống như "bóng đen" tỏa lên cô em. Trong khi đó, nhật ký của Jennifer tiết lộ rằng cô coi June và bản thân mình là “hai kẻ thù truyền kiếp” và mô tả em gái là “một khuôn mặt của đau khổ, lừa dối, giết người”.
Nghiên cứu của Wallace về những cuốn nhật ký của các cô gái cũng cho thấy thái độ coi thường nhau ghê gớm giữa hai người. Bất chấp mối quan hệ gắn kết dường như không thể lay chuyển, và sự tận tâm rõ ràng của họ dành cho nhau, hai cô gái đã có những ghi nhận rất thầm kín về nỗi sợ hãi đối với người kia trong suốt hơn một thập kỷ.
Nhưng về cơ bản, Wallace nhận thấy June dường như sợ hãi Jennifer hơn, và Jennifer có vẻ là thế lực thống trị. Khi mới gây dựng mối quan hệ với cặp song sinh kỳ lạ, Wallace từng nhận thấy June muốn nói chuyện với mình, nhưng có dấu hiệu cho thấy Jennifer đã ngăn cản em gái làm điều đó. Và trong suốt thời gian Wallace dõi theo cặp song sinh, cô ghi nhận mong muốn rõ ràng của June là tách mình ra khỏi Jennifer, khỏi lối cư xử độc đoán của cô chị.
"Hy sinh" cho một người
Hơn một thập kỷ sống ở Broadmoor, các nhà chức trách thông báo rằng June và Jennifer Gibbons sẽ được chuyển đến một cơ sở tâm thần an ninh thấp hơn. Các bác sĩ tại Broadmoor, cũng như Marjorie Wallace, đã tìm cách chuyển hai cô gái đến một nơi nào đó ít chuyên sâu hơn và cuối cùng đã xin được một suất tại Phòng khám Caswell, Xứ Wales vào năm 1993. Tuy nhiên Jennifer Gibbons đã không bao giờ tới được đó.
Trong những ngày trước khi chuyển đi, Wallace đến thăm cặp song sinh ở Broadmoor, như cô vẫn làm vào mỗi cuối tuần. Trong một cuộc phỏng vấn với đài NPR (Mỹ), Wallace sau này nhớ lại khoảnh khắc cô biết có điều gì đó không ổn: “Tôi đưa con gái đi cùng, chúng tôi đi qua tất cả các cánh cửa và sau đó vào nơi mà khách thăm được phép uống trà. Ban đầu chúng tôi trò chuyện khá vui vẻ. Và rồi đột nhiên, giữa cuộc trò chuyện, Jennifer nói, 'Marjorie, Marjorie, tôi sắp phải chết'. Tôi phá lên cười: 'Cái gì? Đừng ngớ ngẩn… Em biết đấy, em sắp được giải phóng khỏi Broadmoor. Sao lại phải chết? Em có bị ốm đâu’. Và cô ấy đáp: 'Bởi vì chúng tôi đã quyết định’. Lúc đó, tôi đã rất hoảng sợ, vì tôi có thể thấy họ nói nghiêm túc”.
Thực sự là họ đã có ý định như vậy. Ngày hôm ấy, Wallace nhận ra hai cô gái đang chuẩn bị cho việc một trong hai người sẽ qua đời một lúc nào đó. Dường như họ đã đi đến thống nhất rằng một người phải chết để người kia có thể thực sự sống.
Tất nhiên sau chuyến thăm kỳ lạ với các cô gái, Wallace đã báo cho bác sĩ của họ về cuộc trò chuyện. Các bác sĩ khuyên cô đừng lo lắng và nói rằng các cô gái đang được giám sát.
Thế rồi buổi sáng khi cặp song sinh rời Broadmoor, Jennifer cho biết cô cảm thấy không được khỏe. Khi nhìn các cánh cổng của Broadmoor khép lại sau lưng, Jennifer tựa đầu vào vai June và nói: “Cuối cùng thì chúng ta cũng đã thoát ra rồi”. Sau đó cô rơi vào hôn mê và chưa đầy 12 giờ sau, Jennifer qua đời.
Mãi cho đến khi tới Xứ Wales, các bác sĩ mới can thiệp, thì lúc đó đã quá muộn. Vào lúc 6h15 tối hôm đó, Jennifer Gibbons được thông báo đã chết.
Trong khi nguyên nhân chính thức được cho là do vết viêm lớn xung quanh tim của cô, cái chết của Jennifer Gibbons phần lớn vẫn là một bí ẩn. Không có bằng chứng về chất độc trong cơ thể hoặc bất kỳ điều gì bất thường khác.
Các bác sĩ tại Phòng khám Caswell đã suy luận rằng loại thuốc được các cô gái sử dụng ở Broadmoor hẳn đã kích thích hệ thống miễn dịch của Jennifer - mặc dù họ cũng lưu ý rằng June được cho uống cùng loại thuốc nhưng sức khỏe vẫn hoàn hảo sau chuyến đi.
Sau cái chết của chị gái, June viết trong nhật ký của mình: “Hôm nay, người chị song sinh yêu dấu của tôi, Jennifer đã qua đời. Chị ấy đã chết. Tim chị ngừng đập. Chị ấy sẽ không bao giờ nhận ra tôi. Bố mẹ đến xem xác chị ấy. Tôi hôn lên khuôn mặt màu đá của chị. Tôi đã phát điên lên vì đau buồn”.
Nhưng Wallace nhớ lại rằng, khi đến thăm June vài ngày sau khi Jennifer qua đời, nữ nhà báo nhận thấy cô em có tinh thần tốt, sẵn sàng nói chuyện, đúng ra là thực sự ngồi và nói chuyện lần đầu tiên trong đời. Kể từ lúc đó, dường như June đã trở thành một con người mới.
Cô tâm sự với Marjorie rằng cái chết của Jennifer đã mở lòng cô như thế nào, cho phép cô lần đầu tiên được tự do. June cũng kể lại Jennifer đã phải chết như thế nào, và họ đã quyết định rằng một khi cô ấy làm vậy, June sẽ có trách nhiệm phải sống thay cả cho người kia.
Và June đã làm được điều đó. Nhiều năm sau, cô vẫn sống ở Anh, không quá xa cách gia đình. June hòa nhập xã hội và nói chuyện với bất kỳ ai xung quan - một sự tương phản hoàn toàn với một cô gái đã dành cả cuộc đời chỉ nói chuyện với người chị song sinh của mình.
Khi được hỏi tại sao cô và chị gái lại kiên quyết giữ im lặng trong gần 30 năm cuộc đời, June chỉ trả lời: “Chúng tôi đã thực hiện một thỏa thuận. Chúng tôi đã nói rằng chúng tôi sẽ không nói chuyện với bất kỳ ai".
Xem từ Kỳ 1: "Cặp song sinh im lặng" và ngôn ngữ bí ẩn