Lỗ hổng ozone hình thành ở Nam Cực vào tháng 9 năm nay là lỗ hổng có kích cỡ nhỏ nhất được các nhà khoa học theo dõi kể từ năm 1988. Nguồn: NASA |
Các nhà khoa học thuộc NASA và NOAA cho biết việc lỗ hổng ozone hình thành năm 2017 này có kích cỡ nhỏ nhất là do bản chất tự nhiên, chứ không phải một dấu hiệu cho thấy sự phục hồi nhanh chóng.
Các thông tin từ vệ tinh NASA cho thấy vào ngày 11/9 vừa qua, lỗ hổng ozone đã đạt kích thước có thể bao phủ khu vực gấp 2,5 lần diện tích nước Mỹ, tương đương với 19,7 triệu km2, sau đó thu hẹp dần cho đến tháng 10.
Các chỉ số đo đạc của NOAA cho thấy lớp ozone Nam Cực bị bào mòn ở mức thấp nhất so với thời kỳ đỉnh cao của chu kỳ phá hủy ozone vào năm 1988.
Nhà khoa học trưởng về Khoa học Động đất thuộc NASA Paul Newman nhận định lỗ hổng ozone tại Nam Cực yếu một cách bất thường trong năm nay. Theo ông, diễn biến này là đúng như dự báo của các nhà khoa học dựa trên điều kiện thời tiết tại tầng bình lưu của Nam Cực.
Các nhà khoa học đánh giá chính vùng lốc xoáy ấm và bất ổn ở Nam Cực, một hệ thống áp thấp tầng bình lưu di chuyển theo chiều kim đồng hồ tại vùng khí quyển của lục địa này, đã giúp thu hẹp tối đa đám mây tầng bình lưu hình thành ở tầng thấp hơn, qua đó ngăn ngừa việc xảy ra phản ứng hóa học có thể phá hủy ozone.
Kể từ năm 1991, diện tích trung bình của lỗ hổng ozone được theo dõi là vào khoảng 25,9 triệu km2. Theo NASA và NOAA, diện tích lỗ hổng ozone hiện nay vẫn tương đối lớn do nồng độ các chất phá hủy ozone như clo và brôm vẫn đủ cao để bào mòn ozone đáng kể.
Các nhà khoa học dự báo đến năm 2070, lỗ hổng ozone tại Nam Cực có thể phục hồi lại như mức năm 1980 nhờ vào Nghị định thư Montreal liên quan đến việc giám sát các hợp chất gây phá hủy tầng ozone được ký vào năm 1987.
Lớp ozone ở tầng bình lưu cách bề mặt Trái Đất khoảng 11-40km. Lớp này đóng vai trò là tấm màng bảo vệ Trái Đất khỏi bức xạ tia cực tím có thể gây ung thư da và đục thủy tinh thể, ảnh hưởng đến các hệ miễn dịch cũng như tổn hại tới các loài thực vật.