Tôi thường tò mò hỏi ông về mấy thứ lá khô vàng quắt queo hay những cành cây màu nâu sậm gầy đét được xắt nhỏ rồi say sưa ngước đôi mắt tròn to đen lay láy nghe ông giải thích tường tận. Tôi lắng nghe như nuốt từng lời mặc dù chẳng hiểu hết những lời ông nói. Cả ngày ông cứ cặm cụi, tỉ mẩn với từng nhành lá, ngọn cây, nâng niu. Ông vun xới đất một khoảnh vườn trước cửa nhà trồng đủ thứ cây thuốc, từ những loại cây quen thuộc đến những loại cây mà ông phải lặn lội kiếm được ở một vùng núi rừng xa xôi nào đó. Ngày nào cũng nườm nượp người đến thăm khám và xin thuốc của ông. Ông chẳng bao giờ lấy tiền của bất cứ ai. Ông bảo: “Giúp đỡ người khác dành phúc lại cho con cháu!”.
Ông rất nghiêm khắc. Ông bắt phải ngủ trưa, tôi thì len lén trèo cổng chạy ra ngoài ngõ chơi bịt mắt bắt dê, ném lon, bắn bi với mấy đứa bạn cùng xóm. Ông đi tìm, thấy tôi lăn lê bò trườn trên ụ đất bên bờ mương hai bên bờ um tùm bụi khoai nước, tôi bị ông đánh đòn một trận. Đi học về tôi làm nũng mẹ đòi mua mấy thứ kẹo xanh đỏ, ô mai, kem mút, về nhà mẹ bị ông mắng vì nuông chiều con…
Nhưng ông rất thương tôi. Ông vội vã đạp xe đến trường mang cho tôi hộp bút giữa trưa hè nắng chao chát khi tôi đi thi mà quên hộp bút ở nhà. Tôi đứng bơ vơ ở cổng trường mắt đỏ hoe, thấy bóng ông tôi chạy đến ôm chầm lấy cổ ông và khóc nức nở. Nắng đổ lửa lên vai áo sờn bạc và mồ hôi rịn ra trên vầng trán chằng chịt vết chân chim tuổi tác của ông. Ông ôm tôi vào lòng chạy trong đêm mặc gió mặc mưa quất ràn rạt vào lưng khi cơn bão lật tung mái nhà. Bố mẹ thì cuống cuồng chạy đồ đạc. Chiều chiều ông múc nước giếng tắm cho tôi rồi ông chở tôi trên bác xe đạp già, mỗi vòng bánh xe quay tròn là lại oằn mình cọt kẹt hóng gió dọc những con đường thơm mùi lúa chín. Tối bắc chõng ra sân, bóng trăng lồng vào miệng giếng rêu phong, ông kể cho tôi nghe về những vùng đất xa xôi mà tôi chỉ được thấy trên bản đồ.
Ngày ông mất, tôi không khóc. Có lẽ bởi khi nỗi đau quá lớn nó không còn có thể bật ra thành nước mắt. Hối hận. Tôi đã không thể yêu thương ông nhiều như ông yêu thương tôi! Ông mất, giàn trầu không bên chái nhà mà ông trồng cho bà ăn trầu cũng lụi dần, lụi dần rồi chết…