Vợ chồng Hạnh công tác trên thành phố nên không ở cùng nhà chồng, chỉ thỉnh thoảng về chơi vài hôm nên cô thấy mọi thứ khá ổn, mọi người trong gia đình đều bình thường. Nhà chồng Hạnh có 4 anh em trai nhưng đều đã có gia đình, 2 gia đình ở ngay gần nhà chồng cô.
Lúc chuẩn bị đến ngày sinh, dù Hạnh rất muốn ở lại thành phố bên cạnh chồng nhưng chồng cô cứ tha thiết muốn vợ sinh xong về ở nhà nội ông bà vui nên cô đồng ý sẽ ở nhà nội 3 tháng đầu.
Nhưng sau khi mẹ con Hạnh bồng bế nhau về nhà ông bà nội, cô thấy bà nội đâu có "vui" như chồng cô từng nghĩ. Dù bà vẫn tỏ ra bình thường, nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng cũng ngồi kể chuyện làng chuyện xóm với Hạnh... nhưng chưa bao giờ thấy bà đưa tay đòi bế cháu. Thường chỉ khi Hạnh nhờ bà trông giúp để làm gì đó thì bà cũng chẳng bế cháu nổi vài phút, chỉ một tí là gọi Hạnh ra "bàn giao" vì bà còn phải làm việc khác. Lần nào bà cũng lặp lại: "Cháu có chịu theo bà đâu, với lại mẹ già rồi, giờ các con tự phải lo lấy thôi".
Thỉnh thoảng bà lại kể gương của mình để "đánh phủ đầu" như sợ con dâu đòi hỏi: "Ngày xưa ông bà nội thằng Thắng mất sớm nên mẹ đẻ cả 4 đứa đều tự túc hết, làm gì có ai dạy cho cách nuôi con. Đi đẻ cũng dễ, tự đi xe đạp ra trạm xá rồi lên bàn là đẻ ngay". Mẹ chồng nói thế thì Hạnh còn kêu ca được gì.
Nhất là mấy hôm đầu mới sinh xong về nhà, mới sinh con lần đầu nhưng đợi mãi không thấy mẹ chồng truyền cho chút kinh nghiệm nào, hầu như cô phải tự bế con, trông con; may có hai chị dâu ở gần nhà cũng hiểu nên thường chạy qua chạy lại chuẩn bị đồ ăn, giúp Hạnh việc giặt giũ. Khi con được khoảng 2 tuần là Hạnh phải bắt tay vào cơm nước, giặt giũ, đi chợ
Ban đầu Hạnh cũng thấy lạ vì mẹ chồng khô khan quá mức, nhưng những lúc vừa trông con khóc, vừa làm đủ thứ việc thì trong cô trào dâng nỗi bức xúc không thể tả khi không được mẹ chồng đỡ đần cho việc gì. Thế mà trước khi Hạnh sinh con bà bảo chồng cô: "Vợ con đẻ mà về quê thì mẹ chăm, chứ mẹ chẳng lên thành phố được đâu". Nhưng con dâu và cháu về bấy nhiêu ngày có thấy bà "chăm" được ngày nào đâu.
Hạnh bức xúc nhắn tin cho chồng kêu ca thì chồng cô sợ mất lòng bố mẹ cũng chỉ an ủi cho qua chuyện: "Thôi em đừng để ý, có việc gì muốn nhờ thì gọi các chị sang giúp, mẹ toàn con trai nên không quen chăm sóc nhẹ nhàng". Nhưng sức chịu đựng của Hạnh đã đến đỉnh điểm khi trước hôm chồng về thăm 2 mẹ con, cô bị đau bụng do ăn phải đồ nguội. Lúc Hạnh mệt, cần mẹ chồng hỗ trợ nhất thì bà lại về nhà họ hàng chơi đến tối mới về.
Ngày hôm sau thì Thắng về chơi, quá mệt mỏi nên Hạnh bảo chồng: "Nhân tiện về quê chơi anh đưa mẹ con em lên thành phố nhé. Trên đấy em tiện chăm sóc con hơn". Vừa nghe Hạnh nói vậy, mẹ chồng cô vội xen ngay vào: "Ừ vợ con nói đúng đấy, trên đấy nhiều thứ tiện hơn, với lại ở nhà mẹ bận quá nên cũng chả có thời gian chăm cháu được".
Hạnh thấy Thắng có vẻ hơi buồn, dù sao thì cô cũng đã chịu đựng hết mức có thể để không làm mất lòng cả chồng và mẹ chồng.