Jundat chia sẻ: "Phố sá như nêm giữa đêm Giáng sinh. Chúng tôi lết trên đường mất 20 phút để đi đoạn đường nếu đi bộ mất 10 phút để ra đến Cung Văn hóa Hữu nghị. Và quả thật là thời gian 30 phút để từ Cung đến Times City thật là ngắn ngủi vào thời khắc này. Một xe máy chạy trước kiểm tra ùn tắc. Nhưng vẫn phải qua những con đường đông đúc.
Chúng tôi chả kịp để ý, những đôi bạn, gia đình ấm cúng cùng nhau đi đón lễ. Chả kịp để ý những nụ cười hạnh phúc và những cái ôm ấm áp. Chỉ kịp thấy, đường nào cũng đông. Xong ở Times City. Quyết định nhanh chỗ ăn tối vì đã ai được ăn đâu.
Một góc phố bớt đông xa trung tâm, một sân khấu nhỏ không khán giả.
Tâm hỏi: Người ta đang test âm thanh đúng không bạn?
Trả lời: Sân khấu của những bạn khuyết tật.
Tâm hỏi: Sao không có ai nghe hát. Ơ bạn ý đang hát kìa. Có cách nào ủng hộ không.
Trả lời: Họ có hòm quyên góp. Chúng ta có thể ủng hộ.
Tâm lại nói: Thế quay đầu xe đi, tìm cách quay lại ủng hộ đi. Đường hơi đông nhỉ, có khó quay lại không. Thôi quay lại đi, mình có thể ủng hộ các bạn ấy bằng cách cổ vũ này, tặng hoa này.
Tâm xuống xe trong sự bất ngờ, tôi chỉ nghĩ Tâm sẽ nhờ bạn trợ lý góp tiền và tặng hoa bạn ca sỹ kia. Nhưng khi kịp nhận ra thì tôi chỉ thấy Tâm ôm theo bó hoa, khoác ra ngoài bộ đồ diễn chưa kịp thay bằng một chiếc áo khoác kín đáo. Lặng lẽ đứng nghe.
Mỹ Tâm đứng xem hát trước khi lao lên sân khấu cùng biểu diễn với các bạn khuyết tật. Ảnh: Jundat Nguyễn |
Rồi khi ca khúc kết thúc. Cô ấy hú hét bằng giọng của một cô gái có thanh quản mơ ước của nhiều người. Rồi phi lên tặng hoa và trò chuyện. Cũng chả giới thiệu mình là ai. Chỉ nói quê Đà Nẵng và tên Tâm. Sau tôi mới biết, Tâm sợ bạn ấy sẽ khớp khi biết rằng Mỹ Tâm đang trò chuyện cùng.
Rồi chả ngờ hơn nữa, Tâm đề nghị hát cùng. Và muốn bạn ấy chọn bài. Tâm tìm lời trên điện thoại, vừa hát vừa xem lời. Và chả ngờ, cô ấy hát nghiêm túc một ca khúc bolero.
Cảm giác sao để diễn tả nhỉ. Cả Thủ đô đâu cũng đông. Hai sân khấu chúng tôi diễn đều đông nghịt khán giả. Và bây giờ, chúng tôi đang ở một sân khấu không một khán giả. Bạn trai khiếm thị và Tâm đều say sưa hát. Góc phố đông dần, tôi cay cay sống mũi khi thấy nhiều người dừng lại và cùng nhau ủng hộ vào hòm quyên góp.
Sau đó Tâm mới nói tên với bạn trẻ. Và hai người trò chuyện...
Tôi cầm điện thoại chụp ghi lại kỉ niệm từ ngay phút đầu. Vừa chụp vừa nghĩ, liệu chúng tôi có bị bảo là làm màu khi share hình ảnh này.
Xã hội màu mè này khiến một người như tôi cũng phải gợn gợn.
Và rồi tôi kệ, tôi bật livestream. Quay khắp nơi với cảm xúc khó tả....