Ở cái tuổi 42, dường như võ sư Nguyễn Xuân Du trông vẫn mạnh mẽ và uy lực chẳng kém gì như cái thuở mười tám đôi mươi, những đường long đao xoay tít, loang loáng ẩn chứa trong đó một nội lực võ công thâm hậu. Bài quyền kết thúc, võ sư Xuân Du đặt thanh long đao xuống, nét mặt ông bình thản, nhẹ nhàng, trong hơi thở phát ra không hề có chút gì gấp gáp hay mệt mỏi sau khi diễn liền một mạch bài quyền “đệ nhất siêu long đao”.
Võ sư Nguyễn Xuân Du hiện là Trọng tài Võ cổ truyền quốc gia, Ủy viên BCH Hội Võ thuật cổ truyền tỉnh Quảng Bình. Ông thuộc thế hệ các võ sĩ đấu đài thời kì những năm 1991-1999, cùng với Nguyễn Quang Hiệp, ông là 1 trong 2 con “mãnh hổ” nổi tiếng nhất các võ đài tự do của khu vực Bình Trị Thiên lúc bấy giờ.
“Vua đá tạt”
Khi thi đấu, ông thường trụ đài một vị trí và phang ra những đòn đá tạt uy lực bằng chân trước, những đòn đá mạnh đến mức mà đối thủ chỉ cần “ăn phải” thì sẽ bị nốc ao ngay. Cũng chính đòn đá này mà giới võ lâm đã gọi ông bằng cái tên “Vua đá tạt”.
Võ sư Nguyễn Xuân Du đang biểu diễn một thế võ. |
Võ sư Nguyễn Xuân Du sinh năm 1970 trong một gia đình dòng dõi võ thuật ở làng Xuân Hồi, xã Xuân Thủy, huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình. 8 tuổi, cậu bé Xuân Du đã theo cậu là võ sư Lê Văn Hoàng để học võ thuật cổ truyền. Quá trình này kéo dài 10 năm ròng rã cho đến khi ông kết thúc bậc học THPT.
Năm 1989, võ sư Nguyễn Xuân Du lên Khe Sanh, Hướng Hóa, Quảng Trị lập nghiệp với công việc ban đầu là làm cửu vạn. Tại đây, ông “tầm sư học đạo” với 2 võ sư Hồ Văn Hinh, Hồ Văn Hứa, truyền nhân môn phái Tây Sơn Nam Phái. Thời bấy giờ, Tây Sơn Nam Phái là một võ phái rất nổi tiếng ở khu vực miền Trung, võ công môn phái là sự pha trộn kỹ thuật chiến đấu của các dòng võ Tây Sơn (Bình Định), võ Muay Thái, võ Lào nên phong cách thực chiến rất đa dạng, hiệu quả, đặc biệt rất mạnh ở trong trường hợp nhập nội giáp chiến. “Không di chuyển nhiều, vận dụng đòn tay linh hoạt mạnh mẽ của môn Quyền Anh, gối chỏ của Muay và đòn chân trong võ Việt chính là nét đặc sắc của Tây Sơn Nam Phái”- võ sư Xuân Du cho biết.
Năm 1991, võ sư Nguyễn Xuân Du bắt đầu thượng đài võ tự do tại các lôi đài Khe Sanh. Thị trấn Khe Sanh có vị trí nằm sát cửa khẩu quốc tế Lao Bảo nên việc thông thương làm ăn buôn bán diễn ra quanh năm nhộn nhịp, không chỉ là địa danh lịch sử nổi tiếng, Khe Sanh lúc bấy giờ còn được xem như là miền đất võ của cả miền Trung, tập trung những võ sĩ đánh đài nổi tiếng các tỉnh… Các võ đài dựng lên, quanh năm diễn ra hàng ngàn những trận đấu lớn nhỏ gay cấn. Võ sư Nguyễn Xuân Du với tư chất thông minh và nền tảng hơn 10 năm theo học võ thuật đã nhanh chóng hấp thụ toàn bộ những sở học tinh hoa võ thuật của 2 võ sư, phát huy những kỹ thuật chiến đấu thượng thừa của Tây Sơn Nam Phái, trở thành một võ sĩ tên tuổi. Những trận đấu của ông luôn được nhiều người dân nô nức đến theo dõi.
Năm 1995, võ sĩ Puoat Xannarit, đương kim vô địch môn Muay Thái tại khu vực đông bắc Thái Lan đã lập lôi đài thách đấu tại thị trấn Khe Sanh. Môn phái Tây Sơn Nam Phái đã cắt cử Nguyễn Xuân Du lên phá đài. Dáng người võ sĩ Xuân Du nhỏ nhắn như một thư sinh nên Puoat có phần coi thường. Vào trận, Puoat đã chủ động di chuyển áp sát và tung đòn gối chỏ. Võ sĩ Xuân Du bình tĩnh phòng thủ, hóa giải và trả đòn bằng chính những đòn đánh chỏ gối mang bản sắc… Muay Thái. Trận đấu diễn ra gay cấn, quyết liệt, Puoat thường xuyên tung những đòn đá chẻ khá hiểm hóc. Đáp lại, võ sư Xuân Du liên tục nhập nội để hạn chế đòn đá chẻ đối phương và tung ra những cú đấm liên hoàn của Quyền Anh rất mạnh vào đầu Puoat. Những cú đấm dứ liên tục vào vùng đầu làm cho Puoat phải rất vất vả bo găng phòng thủ, trong một tích tắc khi cùi chỏ cánh tay Puoat nâng cao lên bảo vệ đầu, võ sư Xuân Du đã tung ra một đòn đá tạt cực mạnh vào hông Puoat. “Ực!”, đòn đá quá mạnh của một võ sĩ được mệnh danh là “Vua đá tạt” đã khiến Puoat đổ gục, không đứng dậy được. Sau trận đấu đó, võ sư Xuân Du được Ban tổ chức thưởng 5.000 đồng (giá trị tương đương khoảng 5 triệu đồng bây giờ).
Kể lại về quá trình khổ luyện đòn đá tạt, ông Du nói: “ Ở thị trấn Khe Sanh khi đó có vô số chuối rừng, chuối rừng cứng và giòn chứ không mềm dai như chuối mình (chuối ta) mô, mấy anh em chúng tôi chặt chúng về và treo lên, tập đá cho khi nào nó gãy đôi thì thôi! Ban đầu chưa quen bàn chân sưng lên đau dữ lắm. Lâu dần thành quen, nội lực bàn chân tăng lên, chỉ cần đá một cái là cả cây chuối to gãy đôi. Suốt gần… 10 năm, ngày nào cũng phải đá như vậy không bỏ dở, mưa lạnh chi cũng phải tập. Nếu bỏ một tháng thôi thì xem như công lực sẽ mất hết!”.
Lớp võ không học phí
Sau 10 năm thượng đài với vô số thành tích, năm 1997, võ sĩ Nguyễn Xuân Du giải nghệ và về quê lấy vợ. Ông mở lớp võ tại sân nhà riêng của người anh trai (ngã ba Cam Liên, xã Cam Thủy, huyện Lệ Thủy, Quảng Bình) và tiếp tục kế thừa phát triển tinh hoa võ phái.
Lớp võ ban đầu chỉ là một khoảng sân nhỏ hẹp chưa đầy 200 m2 (sau này lớp võ chuyển ra tại sân Trụ sở Nhà văn hóa thôn Mỹ Duyệt- Cam Liên, Cam Thủy, Lệ Thủy, Quảng Bình). Lúc đó, nghe tiếng võ sĩ Xuân Du về mở lớp võ, nhiều bà con họ hàng đã đến gửi con theo học. Không chỉ có các em nhỏ và thanh niên mà thậm chí là những người lớn tuổi trung niên cũng đăng kí để học võ thuật. “Cái sân nhỏ mà có hơn 200 người học, tôi phải chia lớp ra để dạy. Lớp người lớn và lớp trẻ em nhỏ. Nhìn lớp học đông vui mình cũng phấn khởi và có thêm động lực để dạy”- võ sư Nguyễn Xuân Du vui vẻ nói.
Lớp võ của võ sư Nguyễn Xuân Du |
Khắc phục mọi thiếu thốn khó khăn, võ sư Nguyễn Xuân Du đã đào tạo được một thế hệ học trò đầu tiên gặt hái được nhiều thành công, đạt thứ hạng cao tại giải Vô địch võ thuật cổ truyền tỉnh Quảng Trị lần thứ nhất. Lớp học trò này đã trở thành những chú “gà chiến” chất lượng, làm nòng cốt cho đội tuyển võ thuật cổ truyền tỉnh Quảng Trị đi thi đấu giải quốc gia, điển hình trong số đó là những cái tên Văn Quý, Văn Trỗi, Xuân Long, Ngọc Dương, Quang Tiến…
15 năm qua, võ sư Nguyễn Xuân Du đã đào tạo ra hàng trăm huấn luyện viên và vận động viên võ thuật. Điều đặc biệt là ngoài tiền phí may võ phục đai đẳng ra, thì suốt 15 năm qua ông không hề thu thêm một khoản tiền nào cả. Ông tâm sự: “Tôi dạy võ không phải vì tiền bạc mà đơn giản là vì đam mê, mong góp chút sức cho phong trào luyện tập võ thuật cổ truyền Việt Nam. Đặc biệt là ở các vùng làng quê, nơi phong trào tập võ chưa phát triển mạnh”.
Võ sư Nguyễn Xuân Du quan niệm: “Dạy võ không chỉ đơn thuần là dạy các em biết cách tự vệ chiến đấu mà hơn hết là dạy những đạo lý làm người. Dù là môn võ nào đi chăng nữa, đạo vẫn là gốc nguồn của võ!”. Sau hơn 15 năm dạy võ, niềm vui lớn nhất của ông là được nhìn thấy các học trò của mình khôn lớn, trưởng thành. Những học trò của ông hiện giờ rất nhiều người đã có gia đình, có công ăn việc làm ổn định. Trong số đó, có người tiếp tục theo đuổi nghiệp võ, có người làm bác sỉ, công an, sĩ quan quân đội…
Với những cống hiến thầm lặng và không mệt mỏi suốt 15 năm qua, tháng 1/2009 võ sư Nguyễn Xuân Du đã vinh dự được Liên đoàn Võ thuật cổ truyền Việt Nam trao tặng Bằng khen Vì sự nghiệp phát triển Võ thuật cổ truyền.
… Hằng năm, cứ đến ngày 20/11, các thế hệ học trò của võ sư Nguyễn Xuân Du dù đang học tập và làm việc ở đâu vẫn không quên gọi điện về cho ông, và gửi những lời chúc như với những thầy cô trong ngành giáo dục khác. Và đây cũng chính là món quà vô giá mà ông đã có được trong suốt mấy chục năm theo nghiệp võ, nó trở thành động lực để ông tiếp tục cố gắng cho công việc giảng dạy, truyền bá, phát huy võ thuật cổ truyền.
Lăng Vân Phong