Phát biểu tại một sự kiện ở thành phố Bielefeld, Thủ tướng Scholz nhấn mạnh rằng yêu cầu của ông Trump là quá cao và không khả thi đối với ngân sách Đức. Ông cho biết mức chi tiêu này sẽ tương đương khoảng 204 tỷ USD, trong khi ngân sách liên bang Đức hiện chưa đến 500 tỷ euro.
Theo Thủ tướng Đức, để đạt được mức chi tiêu này, Berlin sẽ phải tăng thuế đáng kể hoặc cắt giảm mạnh các khoản chi tiêu quan trọng. Ông nhấn mạnh rằng chính phủ không thể hy sinh lương hưu, ngân sách chính quyền địa phương hay đầu tư vào cơ sở hạ tầng giao thông để đáp ứng yêu cầu này. Đồng thời, ông khẳng định Berlin sẽ tiếp tục tuân thủ cam kết chi không dưới 2% GDP cho quốc phòng, theo đúng mục tiêu chung của NATO.
Trước đó, trong bài phát biểu trước Quốc hội Đức vào tháng 2/2022, ông Scholz đã công bố một quỹ đặc biệt trị giá 100 tỷ euro để hiện đại hóa lực lượng vũ trang, sau khi Nga phát động chiến dịch quân sự tại Ukraine. Nhờ khoản ngân sách này, lần đầu tiên kể từ sau Chiến tranh Lạnh, Berlin đạt được mục tiêu chi tiêu quốc phòng 2% GDP vào năm 2023.
Tuy nhiên, khả năng gia tăng chi tiêu quân sự của Đức vẫn gặp nhiều thách thức do ngân sách eo hẹp và các quy định nghiêm ngặt trong hiến pháp liên quan đến chi tiêu thâm hụt. Trong bối cảnh Đức đang phải đối mặt với áp lực tài chính từ nhiều lĩnh vực khác như năng lượng, phúc lợi xã hội và chuyển đổi số, việc tăng ngân sách quốc phòng lên mức 5% GDP sẽ là một nhiệm vụ gần như bất khả thi.
Đề xuất của ông Trump về việc nâng chi tiêu quốc phòng lên 5% GDP đã tạo ra nhiều phản ứng trái chiều trong NATO. Một số quốc gia thành viên hoan nghênh ý tưởng này, cho rằng đây là một bước đi cần thiết để tăng cường khả năng phòng thủ tập thể. Tuy nhiên, nhiều nước đã bày tỏ lo ngại về tính khả thi cũng như tác động tài chính của đề xuất này.
Trong bối cảnh Mỹ sắp có chính quyền mới, vấn đề chi tiêu quốc phòng dự kiến sẽ tiếp tục là trọng tâm trong các cuộc thảo luận nội bộ NATO. Khi áp lực an ninh gia tăng, các nước châu Âu đứng trước bài toán cân bằng giữa cam kết quân sự với liên minh và những ưu tiên kinh tế trong nước, đặc biệt trong bối cảnh ngân sách hạn chế và nhu cầu đầu tư vào các lĩnh vực thiết yếu khác.