Đến vụ, mẹ xới tơi vạt đất gieo một nắm hạt cải trên bãi bồi. Chẳng cần chăm sóc, bón phân gì nhiều, mùa cải cứ thế ken kín cả triền sông. Sáng sáng tôi lon ton theo mẹ gánh nước tưới cho những luống cải mướt xanh. Sương long lanh, nắng hanh hao rót từng giọt khẽ khàng trên những cây cải nhỏ rung rinh. Mẹ bảo cây cải nhìn có vẻ yếu xìu thế thôi nhưng lại mang một sức mạnh tiềm tàng không ngờ. Tôi yêu những cây cải bé xinh. Tôi đưa bàn tay bé nhỏ của mình vốc từng ngụm nước trong gánh nước của mẹ mà rắc rải khắp thân, cành, lá. Cải hân hoan đón nhận những giọt nước sông mẹ gánh, lá rập rờn đùa vui cánh bướm.
Tuổi thơ tôi hồn nhiên đi qua những mùa hoa cải bình yên như thế. Lớn lên, một buổi đến trường, buổi còn lại tôi dong trâu lên đồi cùng đám bạn. Khi trâu đã thong dong gặm cỏ non, cả lũ rủ nhau chơi trốn tìm. Chẳng phải suy nghĩ gì nhiều tôi chạy tót xuống bãi cải đang trổ bông vàng rực. Chúng túm tụm tôi đánh thùm thụp trong tiếng cười nắc nẻ. Kỉ niệm về tuổi thơ luôn tinh khôi và trong trẻo đến lạ kì! Tạo hóa đã ban tặng cho tôi được lớn lên bên vùng quê hoa cải vàng rực và những người bạn tuyệt vời như thế!
Nhớ những lần theo mẹ đi cắt ngồng cải. Tôi thì tung tăng trước mẹ, mẹ vẹo xiêu trên vai quang gánh vừa đi vừa chạy canh chừng tôi kẻo lạc. Khi rong chơi đã chán tôi nằm úp mặt ngay bên vệ cỏ cạnh vạt cải đang khoe sắc. Cỏ may tím ngắt che khuất cả tầm mắt. Hình ảnh mẹ mặc áo gụ nâu sòng, dáng lom khom của người vất vả một nắng hai sương hòa lẫn cùng màu vàng hoa cải nhạt nhòa. Hình ảnh ấy khiến tôi nhớ mãi, cho đến bây giờ nghĩ về lòng tôi lại quặn thắt.
Tôi nhớ bữa cơm mùa đông ấm cúng cả gia đình quây quần bên nhau. Trong mâm món cải ngồng xào mỡ lợn luôn có một sức hút lạ kì. Ngồng cải sau khi cắt về mẹ tước vỏ, bẻ khúc ngắn rồi chế biến. Đĩa cải ngồng xào bốc khói, thơm ngọt. Những cọng cải mập tròn như đầu đũa, điểm loáng thoáng những cánh hoa vàng, mà bố tôi ví von là đĩa hoa diệu kì. Đó là món ăn tuổi thơ mà tôi ấn tượng nhất.
Những mùa hoa vàng cứ thế trôi qua yên bình năm này tới năm khác. Thời gian không đợi một riêng ai. Tôi không còn là cậu bé lon ton theo mẹ đi hái cải, hay vui đùa cùng lũ bạn nữa. Tôi xa quê, lên phố học tập mưu sinh chọn lối đi cho riêng mình. Mỗi khi đông tới tôi lại thao thiết nhớ khi ai đó vô tình post lên trang mạng xã hội một vài bức hình hoa cải vàng rực. Dường như, lúc ấy, hương cải hăng hăng, ngồng cải nồng nồng vẫn như đang lẩn quất đâu đây, bên cạnh tôi trong ngăn kí ức đang ăm ắp kỉ niệm.