Đây là kết quả nghiên cứu mới do Viện Nghiên cứu Tài nguyên thế giới (WRI) của Mỹ công bố.
WRI cảnh báo 17 quốc gia trên thế giới đang đối mặt với nguy cơ thiếu nước rất cao vì đã tiêu thụ tới 80% lượng nước sẵn có hằng năm trong khi còn gần 5 tháng nữa mới hết năm 2019. Tình trạng này đặc biệt nghiêm trọng hơn khi biến đổi khí hậu làm gia tăng tần suất xảy ra các đợt khô hạn.
Theo số liệu mới được WRI cập nhật trên tập bản đồ nguy cơ thiếu nước thế giới (Aqueduct Water Risk Atlas), các quốc gia trong tình trạng "khát nước trầm trọng nhất" nằm chủ yếu ở vùng khô cằn Trung Đông và Bắc Phi, trong đó Qatar là quốc gia chịu áp lực lớn nhất, theo sau là Israel và Liban.
Ấn Độ xếp thứ 13 trong số các quốc gia đứng trước nguy cơ thiếu nước "rất cao". Nhưng với dân số hơn 1,3 tỉ người, số người dân chịu nguy cơ này tại Ấn Độ cao gấp 3 lần tổng số dân chịu ảnh hưởng ở 16 quốc gia khác trong nhóm phụ thuộc nhiều vào khả năng tránh khủng hoảng nước.
Trong những tuần vừa qua, thành phố lớn thứ 6 tại Ấn Độ là Chennai là đô thị mới nhất trên thế giới ban hành cảnh báo cạn kiệt nước khi mức độ nước tại các hồ chứa giảm mạnh.
Tình trạng này cũng từng được cảnh báo tại Cape Town, Nam Phi với tên gọi "ngày không nước" (Day Zero) hồi năm ngoái hay ở thành phố Sao Paulo, Brazil năm 2015.
Giám đốc Chương trình nước toàn cầu của WRI Betsy Otto cảnh báo tình trạng này sẽ diễn ra nhiều hơn trong tương lai.
Theo WRI, các nguồn cung nước trên thế giới bị đe dọa bởi nhiều yếu tố như biến đối khí hậu hay quản lý sử dụng và xử lý ô nhiễm nước chưa hiệu quả. Bên cạnh đó, thực trạng con người đang phụ thuộc nhiều vào nguồn nước ngầm vốn đang dần cạn kiệt cũng là yếu tố đe dọa nguồn cung nước.
Ước tính, gần 1/3 lượng nước ngọt trên thế giới là nước ngầm nhưng con người đang quản lý sử dụng nguồn nước này một cách yếu kém vì thiếu hiểu biết và khó khăn trong việc đánh giá, đo đạc nguồn nước nằm sâu dưới lòng đất.
Tập bản đồ nguy cơ thiếu nước của WRI đánh giá nguy cơ thiếu nước, khô hạn và ngập lụt tại 189 quốc gia trên toàn thế giới.
WRI phối hợp với các trường đại học và viện nghiên cứu ở Hà Lan và Thụy Sĩ để xây dựng tập bản đồ này dựa trên các số liệu thu thập được từ những năm 1960 tới năm 2014.