Chiều như sập nhanh xuống… Đành vậy! Đêm nay phải nằm lại Xã Hời thôi, bởi vì chuyến đò cuối cùng ban nãy đã qua bên kia sông Hậu, 6 giờ sáng mai nó mới trở về. Khúc sông chỗ vàm Rạch Nọc rất rộng và nhiều sóng gió nên không có đò nhỏ chở khách qua sông. Cái chợ bé xíu này nằm cách khá xa những khu thị tứ khác đến mươi cây số. Tốt nhất là nghỉ đêm lại đây rồi mai lên đường!
Trễ chuyến phà qua sông không phải chỉ có mình Tạo mà còn có một chị gánh ve chai, lông vịt. Một đôi trai gái quảy ba lô có vẻ như là sinh viên, cùng một thiếu nữ ăn mặc thời trang, tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ, khá xinh xắn.
“Chết rồi… đêm nay ngủ đâu?!”- Cô bé mắt đen, mặt như búp bê đi chung với cậu con trai thốt lên! Mọi người nghe cô ấy lên tiếng, ai nấy cũng có vẻ nao nao, lo lắng.
“Mấy chú, mấy cô ơi…Phía trên lộ có nhà trọ, bà con mình lên đó nghỉ đêm đi. Phòng cũng tương đối sạch sẽ, giá cả bình dân… Chợ Xép mà! Tôi nhiều lúc trễ phà cũng ngủ lại ở đó” - Chị gánh ve chai đề nghị.
Nhà trọ bình dân chỉ có bốn phòng - chủ cho biết - Phòng 1 có hai vị sư cô đi tụng kinh đám ma ở xóm trên về nghỉ đêm. Phòng 2 có một cặp vợ chồng đi làm bên Cần Thơ mướn tháng rồi! Chỉ còn phòng 3 và phòng 4, nhưng phân chia thế nào đây?
Cô bé sinh viên nói nhỏ với chị ve chai: “Con đã có bạn trai rồi, ra trường sẽ cưới nhau, con chỉ quá giang anh Tuấn, bạn cùng xóm về trường… ngủ chung giường, chung chiếu thì làm sao được, ngộ lỡ có gì, chắc chết quá!”. “Tóc nâu” màu hạt dẻ bỗng nói như phán: “Dễ thôi, như vầy nhé, ba người nữ ngủ một phòng, hai nam một phòng”. Mọi người đều khen “tóc nâu” xử lí tình huống khéo, ai nấy lần lượt vào phòng, chuẩn bị tắm rửa, nghỉ ngơi…
Tạo và Tuấn nhanh chóng thích nghi. Giường ngủ, toa -let cũng tạm ổn, không đến nỗi tệ.
Tạo và Tuấn tắm rửa xong. Tuấn qua phòng bên rủ Hà - cô sinh viên đi chung - kiếm cơm, phở. Tuấn có rủ Tạo, nhưng Tạo từ chối, ý muốn để cho hai người ấy tự nhiên. Lúc ban chiều ở Sa Giang đi, anh đã có ăn một xuất cơm bình dân. Lát sau, Tuấn về khen cơm ở đây ngon, chẳng thua gì các chợ lớn, giá lại rẻ, trà đá miễn phí, ăn xong chủ còn đãi cho mỗi người một trái chuối xiêm chín tráng miệng. “Thật tuyệt vời”- Tạo khen. Cả hai người ngả lưng xem bóng đá trên ti-vi. Một hồi, như thấm mệt bởi đoạn đường dài đã đi qua, cả hai thiu thiu, chập chờn trong giấc ngủ.
“Đ… mày! Thằng chó…” - Một giọng nữ gào, tru tréo, rít to lên ở phòng số 2, đối diện với phòng số 3 của Tạo và Tuấn- Cả hai người đàn ông giật mình, bật dậy, ngóng ra cửa.
“Con…đ…Tao giết mày! ... Mày dám đập chén lên đầu tao hả… mày… con…” Tiếng người đàn ông lắp bắp, giận dữ!
“Mày làm hai tháng nay, tiền lương đâu không thấy một cắc? Mày cho mấy con đĩ thúi Karaoke bên C.T ăn vọng hết rồi phải không… Tao đóng tiền nhà, tiền cơm, tiền điện muốn chết! Tiền đâu mà gởi về nhà nuôi bà già mày với thằng Ken… hả… hả… đồ đàn ông tồi! Ông trời ơi! Ngó xuống mà coi!... hư… hư”.
“Từ từ nói chuyện với nhau… hai người chửi nhau dậy động, khách của tôi làm sao ngủ được” - Có tiếng ông chủ nhà trọ can ngăn, hòa giải: “Muốn gì thì sáng nói hoặc to nhỏ với nhau. Ở đây là nhà trọ chứ đâu phải nhà của mình, mà muốn la làng hồi nào thì la!”.
“Dạ… dạ… Cháu biết. Nhưng nó dữ quá, ghen quá! Nói gì nó cũng không tin, nó nghi mình nói dóc! Đã nói là chủ Đài Loan bỏ trốn, quỵt lương công nhân mấy tháng mà nó không nghe, cứ đề quyết mình cho tiền gái… có tức không!? Tôi đánh cho nó mập mình chú ạ. Cho nó tỡn, bỏ tật hung dữ… hừ”.
Chủ nhà trọ gật gù, nhỏ nhẹ với chị phụ nữ: “Việc gì cũng tìm hiểu thấu đáo. Không nên kết luận vội mà hư chuyện. Thảo à! Chú cũng nghe có chuyện này đó cháu. Bọn chủ xuất khẩu thủy sản thua lỗ, bỏ trốn về nước… Chỉ tội cho công nhân mình! Nhưng nghe nói Nhà nước sẽ thanh lý tài sản của chúng, trước tiên sẽ trả đủ lương cho công nhân… a hà”.
Phòng số 1 đã tạm yên, sau khi nghe lời khuyên và hăm dọa của ông chủ nhà trọ: “Mấy người mà gây lộn, đánh nhau nữa, tôi không vị tình đâu, tôi sẽ điện cho Công an họ xuống giải quyết đó nhe!” Không khí lào xào một chút rồi im ắng trở lại như lúc đầu hôm. Tạo và Tuấn thở khì và lim dim, cố dỗ giấc ngủ trở lại… Bỗng nhiên có tiếng lũ nhóc nhen, vạc sành, ễnh ương ngoài đám ruộng nước, hòa tấu vang lừng, ồm ả lên “khúc nhạc đồng quê”, chừng non một phút, rồi tự dưng im bặt, lâu lâu lại rộ lên rất đồng điệu… “Mẹ nó… hết chửi lộn, đánh lộn, rồi tới cóc nhái, ễnh ương kêu điếc lổ tai… đếch ngủ được”- Tuấn lầm bầm rủa sả! Đêm lại chìm vào cô tịch.
Đến hơn giữa khuya, không gian thật thanh vắng, có thể nghe được cả tiếng hạt sương rơi lộp bộp trên những tàu lá chuối sau hè… Bỗng bất ngờ, đột ngột có tiếng tắc-kè kêu rất to! Ban đầu, trước khi phát ra tiếng kêu lảnh lót, rõ mồn một, là màn dạo đầu với âm thanh mà ai mới nghe qua cũng phải giật mình: “khéc… khéc… khẹc khẹc… khéc khéc… Tắc kè… tắc kè… tắc kè… liên hồi đúng bảy tiếng thì kết thúc! Có tiếng chân thình thịch, tiếng mở cửa gấp rút ở phòng số 4. Phòng số 3 của Tạo bị động cửa: “Chú gì đó ơi, Tuấn ơi!… qua cứu “tóc nâu” ngay, cô ấy nghe tiếng tắc kè kêu, giật mình, hết hồn, ngất xỉu rồi… nhanh lên. Nhanh lên!” - Giọng bé Hà hoảng hốt, hụt hơi. Tạo và Tuấn tông mền dậy, chạy qua…
Tóc nâu nằm thiêm thiếp, mặt tái xanh, hơi thở rất nhẹ. “Cô bé này bị bệnh yếu tim cấp, nghỉ ngơi, xoa bóp, tĩnh dưỡng một hồi sẽ hết thôi!”- Tạo nói - Anh có một thời làm y tá lúc đi nghĩa vụ - “Bây giờ…”Làm sao hở chú”- Mọi người hỏi dồn Tạo. Anh nói chậm rãi như ra lệnh: “Bé Hà kê nhẹ đầu “tóc nâu” lên gối, mở nút áo ngực cô ấy ra, dang thong thả hai tay, gập lên gập xuống…” -“Dạ”- Cậu Tuấn thoa dầu nước xanh (của chị ve chai) vào tay rồi xoa nhẹ vùng ngực trên… trên vú trái của “tóc nâu”- “Á!” Tuấn kêu lên như bị ai cắn. “Cháu đâu biết làm cái vụ này… hay là chú làm đi. Chú biết vụ này mà!”- “Có làm không, hay là để cô ấy chết mang họa cả đám!” - Tạo quát. “Dạ… dạ. Để cháu cố làm. Trời ơi sao mà ngặt quá vậy…”- Tuấn rên rỉ. Cuối cùng cậu ta cũng phải xoa tay lên vùng ngực chỗ vị trí trái tim của “tóc nâu”- ngực “tóc nâu” trắng mịn như hột gà luộc, mới bóc vỏ.
Một vài phút sau, “Tóc nâu” từ từ hé mắt ra, thở nhè nhẹ rồi nhắm mắt lại. Mọi người mừng rỡ. Tình hình diễn biến tốt. Mọi người lại thực hiện những động tác cũ. Bỗng “Tóc nâu” nắm chặt tay Tuấn kéo xuống. Cô nói như người bị mê sảng: “Anh… anh, sao anh lại nỡ bỏ em đi? Trời ơi em khổ quá! Em nhớ anh quá…” - Tuấn giật mình, định rút tay lên, nhưng Tạo ra hiệu, nói: “Cứ để “tóc nâu” bột phát hết đi. Đừng ngăn cản lúc này không hay. Tránh cho cô ấy đừng bị sốc!”- Mọi người ai nấy bụm miệng để không phải bật cười bởi tình huống bất ngờ này: “Anh Tuấn kỳ này “vô xê” rồi đó. Sướng há! Hi hi…”- Hà cười chúm chím…Tuấn và Tạo trở về phòng khi tình hình sức khỏe của “tóc nâu” đã ổn định, cô ấy thở đều, mặt mày hồng hào, môi đỏ hồng, không còn tím tái như lúc mới ngất. “Tóc nâu” trở mình và thở mạnh như người ngủ say… Chị ve chai thỉnh thoảng đút cho “tóc nâu” ít muỗng trà đường, cô ấy chem chép miệng ngon lành… Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Đêm chợ Xép dần trôi về sáng.
…Trời hửng sáng, vài vệt mây tím, hồng vắt ngang chân trời đằng đông, rồi mây dần chuyển nhẹ sang màu da cam nhàn nhạt. Âm thanh của ngày mới ở chợ Xép cũng lên khúc dạo đầu. Có tiếng chân người vội vã gánh hàng ra chợ sớm, tiếng xe máy thỉnh thoảng vút qua, rì rầm, bóp kèn tin - tin ngoài đường cái. Có cả tiếng ngựa hí vang lẫn với tiếng móng sắt gõ lộc cộc làm vài người giật mình, nhớ đến chiếc xe thổ mộ thồ hàng, tưởng chỉ còn trong trang sách giáo khoa lớp bốn, ngày xưa! ...Mọi người ở nhà trọ đã thức dậy và sẵn sàng cho chuyến qua sông.
Ông chủ nhà tươi cười chúc đám khách trễ đò tối hôm qua thượng lộ bình an. Lúc trả tiền phòng, Tạo nói: “Nhà trọ ông có con tắc-kè bông to bằng cườm tay, sao không bắt nó ngâm rượu uống cho rồi. Nó kêu suốt đêm, không sao ngủ được!”- “Tôi cũng định bắt nó, nướng ngâm rượu, nhưng bà xã tôi nói, nhà có tắc- kè kêu sẽ gặp may, tiền vô như nước đó chú!”…Lúc đi ngang qua phòng số 1, Tạo, Tuấn, Hà, chị gánh ve chai, lông vịt và “tóc nâu” (đã nói) - “Đêm qua mệt, em ngủ mê quá!”- Chuyện cô hay bị xỉu mỗi khi có âm thanh lớn, lạ, bất ngờ như tiếng sấm sét nổ, hay tiếng tắc kè đột ngột kêu đã thành mặc định rồi chăng (!?)…Lót tót, đi sau cùng là cặp vợ chồng công nhân gây gổ, đánh nhau hồi đầu hôm. Cả nhóm gặp hai vị ni cô mới vừa đi tụng kinh đám ma về, đứng trước cửa, hai sư gật đầu nhẹ, vái chào: “Các thí chủ đêm qua ngủ ngon chứ?… A Di Đà Phật…”. Tạo và nhóm khách trọ cũng chắp tay xá, đáp lại: “Dạ!… Ngủ ngon. Cám ơn sư cô. A Di Đà Phật”.
Chuyến phà sớm thúc còi rời bến. Chợ xép xa dần với những mái nhà lô nhô, lúp xúp sau làn sương mỏng. Ngày mới bình yên, nắng lên với những con tàu ngược xuôi trên dòng trường giang mênh mông, bát ngát…